Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Tôi thích hát lắm và cũng hát dở lắm :)

Trong cuộc sống ai cũng có những điều mình  thích, từ những điều nhỏ nhặt nhất đến những điều lớn lao, không thích ít thì thích nhiều thứ. Ví dụ có người thích dậy sớm lúc 5h sáng để tập thể dục hoặc dậy sớm uống 1 ly cà phê để chào một ngày mới tốt lành hoặc có người thích làm việc, họ làm việc từ sáng đến tối mà không thấy mệt, có người thích nghiên cứu công nghệ, tin rằng công nghệ có thể thay đổi thế giới và nhiều sở thích khác mà ở mỗi người chúng ta đều có. Còn riêng mình, mình thì thích nhiều lắm, mình thích hát, thích chơi thể thao, thích nghiên cứu công nghệ, thích chơi guitar, thích ngồi máy tính và đặc biệt sở thích này đa số thằng con trai nào như mình cũng thích là thích ngắm gái xinh, gái sexy :), haha!!!

Trong những sở thích của mình như ở trên thì mình thích hát lắm và mình cũng hát dở lắm, hi, chắc các bạn cũng có sở thích hát giống mình chứ, hihi. Không biết từ khi nào mình lại thích hát đến như vậy, có lẽ là từ khi mình lên học cao đẳng, mình chơi với các bạn ở đây, mình có 1 nhóm bạn luôn, lúc đó vui lắm, lúc ở năm nhất tụi mình hay tụ họp lại với nhau để ngồi nói chuyện phiếm sau mỗi buổi học và mọi người cũng bàn kế hoạch đi chơi để tăng thêm niềm vui, tăng thêm tình bạn. Mọi người cũng đề ra nhiều kế hoạch lắm, nào là đi Long Hải, Vũng Tàu tắm biển, nào là đi hát karaoke, nào là về nhà đứa nào đó trong nhóm để nấu nướng, ăn uống, nhậu nhẹt, hihi.
Bạn đọc tới đây chắc nghĩ mình ăn chơi dữ lắm đúng không, hi. Các bạn nhìn vậy thui, chứ tụi mình ăn chơi theo cách sinh viên thui, mỗi người một ít, gom góp mà chơi thui, chứ không phải dạng ăn chơi xa hoa theo kiểu của mấy đại gia.

Và từ đó là mình biết ăn chơi như thế nào, biết nhậu nhẹt là như thế nào và đặc biệt là lần đầu mình biết vào quán karaoke và hát những bài hát là như thế nào. Vì trước đó, vào năm 2012, lúc mình dang học cấp 3 thì gia đình mình nghèo lắm nên mình cũng không dám xin tiền của bố mẹ nhiều và tiêu xài nhiều nên mỗi khi đi học về là ở nhà ngủ hoặc có tiền thì ra quán net chơi thui, mình không dám theo chơi với mấy đám bạn nghịch ngợp, phá phách vì mình không có tiền để chơi với tụi nó, ngày này tụi nó trả tiền cho mình để ăn bánh hay ăn sáng gì đó, nhưng ít nhiều gì mình cũng phải bao nó lại lần sau chứ, mình không làm được điều đó vì tiền là của bố mẹ, mỗi ngày đi học thì mẹ cũng cho ít tiền đi học gọi là tiền uống nước, thì lúc đó mình nhớ là được 5 ngàn hay 10 ngàn gì đó, nói chung là dưới 10 ngàn á, chưa được 10 ngàn nữa, lúc đó là một tiếng chơi net là 4k rồi mà mình chỉ ngồi 1 tiếng hoặc hơn tý xiu thui, chắc là dưới 5k lun á :). Thời gian từ nhỏ đến hết cấp 3 là mình tự ti lắm, tự ti vì mình nghèo, không có tiền. Và khi mình lên Cao Đẳng thì mình trở thành 1 người khác, tự ti thì cũng vẫn còn nhưng ít hơn lúc trước vì lúc này lên Cao Đẳng mẹ cho được nhiều tiền hơn, cho tiền đổ xăng, cho tiền ăn uống vì mình học xa, cách nhà 20km, mình phải chạy xe từ nhà đến trường và học xong thì chạy về, lúc đó một ngày cũng gần hết 20k 1 ngày á, và tiền ăn uống, những món ít tiền thì 2 3 ngày gom lại cũng được hai mươi, ba chục ngàn là lúc đó có tiền ăn chơi :).

Nên vậy, lên được Cao Đẳng mình chơi bời nhiều hơn, cứ rảnh là nhóm bạn rủ đi chơi, nhất là thường xuyên đi hát karaoke vì gần trường mình có quán karaoke nữa, mỗi khi rảnh là mấy đứa gom tiền lại, đi bộ qua quán karaoke. Nói chung lúc đó tôi thích lắm, thích được tiếp cận những thứ mới nên vậy mỗi lần đi chơi là mình đồng ý nhiệt tình và chơi nhiệt tình luôn.

Vào quán karaoke thì ai cũng biết hát hết, còn lại mình thì nhìn vẻ ngố ngố, không tự tin nữa nên zj mỗi khi cằm mic lên là run lắm, hát cũng không có hơi, nhìn chữ hát theo mà cũng không theo được nữa, lúc ngắt quãng, lúc hát thì như đọc zj, vào nhịp cũng không xong, toàn bị rớt nhịp do không quen, nói chung rất là tệ, mọi người cũng chê quá trời, thế là cái độ tự ti trở lên nhiều hơn và thêm tính cách của một thằng con trai trong cái độ tuổi khẳng định mình lúc này, không cho phép mình hát dở hoài được, không để mọi người chê hoài được thế là tự mình về nhà tìm tòi, học hỏi làm sao để hay không dở và mình cũng tìm ra được cách giải quyết là muốn không hát dở nữa là hãy hát nhiều vào, hát bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, thế là trong nhiều lần đi hát karaoke chung với nhóm mình cũng lên được level :). từ hát dở lên được hát dễ nghe và có thêm kinh nghiệm là chọn hát những bài nào mình quen giai điệu, nhớ lời thế là mình hát trôi chảy thôi, không còn ngắt quãng nữa, và giai điệu mình cũng theo được, lời cũng rõ ràng hơn :)

Thế là từ cái hồi Cao Đẳng là mình biết hát, biết đi hát karaoke, và sự tự tin mỗi khi cầm mic cũng có một ít vì mình biết mình là ai, giọng không hay, hơi thì không có, lên cao không được và hát không có cảm xúc. Cho đến khi đi làm, công ty có tổ chức tiệc ăn uống, nhậu nhẹt, mỗi khi ăn xong thì mọi người rủ đi hát cho nhau nghe thì lúc này, mình lại tự ti, mình không dám hát, không dám chọn bài, lâu lâu thấy bài quen, người quen hát thì mình cũng mượn mic hát chung thôi, chứ bình thường mình ngồi một chỗ xem mọi người chơi, mọi người hát vì cái tính tự ti của mình còn nhiều lắm, mình sợ mình hát dở, sợ những lời chê của mọi người, mình sợ những cảm xúc tỏ vẻ không thích mình hát, mình sợ nhiều thứ lăm, sự tư ti của mình cao lắm, mình không tự tin như lúc trước ở cao đẳng, có lẽ mình chưa làm quen với nhiều người, với môi trường ở đây được, nên sự tự tin mình không có.


This Is The Oldest Page


EmoticonEmoticon